XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 KẾ HOẠCH DƯỠNG THÀNH ĐỒNG DƯỠNG PHU


phan 19

 Chương 45:



Diệp Thiếu Phong rất may mắn, hắn còn chưa kịp tưởng tượng, đã thấy được bức họa này.



Thì ra là trong trạm dừng chân đã có khách đến trước, có nam có nữ có già có trẻ, giống như toàn gia đình đang nổi lửa nấu cơm.



Mặc dù không phải sơn hào hải vị gì, nhưng mùi canh nóng hổi cũng đủ làm Diêu Tín Hoa thèm thuồng rồi. Quan trọng nhất là, nàng rõ ràng ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt. Cho nên khi nàng nhìn thấy Diệp Thiếu Phong lấy ra bánh bao nguội ngắt cùng quả dại từ trong bao quần áo cảm thấy hết sức buồn bã.



Diệp Thiếu Phong an ủi nàng: “Chờ vào thành liền dẫn ngươi đi ăn thịt kho. Ngoan, ăn trước chút bánh bao lót bụng đi.”



Diêu Tín Hoa không nhận bánh bao, ngược lại đi nhéo mặt hắn: “An ủi người phải có bộ dạng của an ủi người chứ! Ngươi bày cái mặt đầu gỗ này cho ai nhìn hả?”



Diệp Thiếu Phong nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lặp lại một lần: “Chờ vào thành liền dẫn ngươi đi ăn thịt kho. Ngoan, ăn trước chút bánh bao lót bụng đi.”



“Tốt xấu gì…” Ánh mắt nàng bắt đầu bay về hướng nồi thịt. Mỹ nam thật sự là chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thể lấy ra lấp bao tử a.



“Hai vị nếu không chê, cứ tới đây cùng ăn đi!” Phụ nhân đang nấu cơm cười meo meo kêu bọn họ.



Thật ra từ khi bọn họ vừa bước vào, người ta đã chú ý đến rồi. “Lòng dạ Tư Mã Chiêu” của Diêu Tín Hoa đương nhiên cũng sớm bị nhìn thấu.



Không cho Diệp Thiếu Phong thời gian khách khí, Diêu Tín Hoa đã sớm hoan hô một chân phi qua. “Vậy chúng ta cũng không khách khí!”



“Trên chân vị muội tử này có thương tích?”



Diêu Tín Hoa khoát khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì! Không cẩn thận bị trật mà thôi!”



“Cha hắn, mang rượu thuốc của chúng ta ra.”



Diêu Tín Hoa liên thanh cự tuyệt: “Không cần không cần! Ta cũng sắp khỏi rồi! Chỉ cần lại ăn thêm một chén canh thịt nóng hổi nữa thì có thể sẽ khỏi hẳn!”



Ai ngờ đột nhiên toát ra một giọng nói không hài hòa: “Coi chừng biến thành heo mập!”



Lông mày Diêu Tín Hoa lập tức dựng lên: “Là ai nói? Có gan đi ra đây cho ta!” Vừa nhìn thì ra là một nam hài tử cũng nhìn chằm chằm canh thịt như nàng, bên cạnh còn có một tiểu cô nương vô cùng thanh tú. Đoán là hài tử của phụ nhân kia. Nàng biến sắc mặt nhanh như lật sách: “Ai nha, đây là hài tử của tỷ tỷ phải không, thật là thông minh lanh lợi a!” Xú tiểu tử, cứ chờ đó!



Phụ nhân múc một chén canh thịt to đưa cho Diêu Tín Hoa, cười nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, muội muội không cần để ý.”



Diêu Tín Hoa nhận lấy, vừa hả hê liếc qua nam hài vừa nói: “Đâu có đâu có. Một nhà tỷ tỷ muốn đi nơi nào?” Xem bộ dạng bọn hắn không giống như chuyển nhà, giống như là đi giang hồ biểu diễn. Nhìn trượng phu của phụ nhân vẫn chưa lên tiếng, bộ dạng trung thực, thân thể cũng rất cường tráng, mặc cũng là y phục gọn gang tiện di chuyển.



“Đi khắp tứ xứ, diễn xiếc tạp kĩ, kiếm miếng cơm ăn.” Phụ nhân vừa nói chuyện vừa xới cơm, “Bên kia là xe ngựa của chúng ta. Muội muội đây là muốn đi nơi nào?”



“A… chúng ta?” Diêu Tín Hoa nhìn canh thịt, lại nhìn Diệp Thiếu Phong đang lặng lẽ ăn cơm. Cho tới bây giờ cũng không có mục đích cố định, bỗng dưng nổi hứng chiếm đa số, tự dưng bị hỏi, ngược lại nhất thời không nghĩ ra địa danh.



“Đi đâu?” Phụ nhân chợt cực kì nghiêm nghị hỏi lại một lần.



Diêu Tín Hoa sững sốt, sau phát hiện không phải là hỏi nàng.



Thì ra hai hài tử kia đang ôm chén cơm lén chuồn ra bên ngoài. Bị mẫu thân quát, sợ đến đứng lại, liền đầu cũng không dám quay lại.



“Nương…” Hai hài tử giống như con mèo nhỏ mới sinh, khiếp khiếp nhược nhược.



“Không cho đi! Quay về ngoan ngoãn ăn cơm cho ta!”



“Nhưng mà nương…”



Giọng phụ nhân mềm xuống một chút: “Nương biết tâm tư của các ngươi, nhưng chúng ta không có dư sức lực để làm.”



“Nương —“ Hai hài tử quay đầu lại, đều cong môi.



Diêu Tín Hoa cùng Diệp Thiếu Phong hai mặt nhìn nhau, không hiểu nguyên do.



“A — thì ra là vậy.” Khóe miệng Diêu Tín Hoa mang theo ý cười xấu xa.



Sau khi dùng cơm xong, Diêu Tín Hoa dụ dỗ tiểu cô nương nói ra vừa rồi bọn họ muốn đi đâu. Thì ra trong bụi cỏ bên ngoài trạm dừng chân có một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ đang nằm, gãy một chân, rất đáng thương. Đoán là hai hài tử muốn ôm nó về nuôi, cha nương lại không đồng ý.



“Ta có thể chữa cho nó!” Nàng dương dương tự đắc, một bộ dạng thiên hạ duy ngã độc tôn.



“Thật!?” Bốn con mắt lập tức sáng long lanh.



“Đương nhiên là thật! Nhưng ta có một điều kiện.” Ý cười xấu xí lan đến tận trong mắt.



Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên muốn chạy trốn, nếu như bây giờ nàng không dựa vào trên người hắn.



Đáng tiếc đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm có một, nàng mới sẽ không cho hắn chạy mất. “Nếu như các ngươi có thể khiến cho đại ca ca này kêu ta một tiếng Tỷ tỷ tốt — ta không chỉ trị thương cho con chó nhỏ này, ta còn đáp ứng các ngươi sẽ nuôi nó!”



Bốn con mắt sáng long lanh lập tức chuyển sang khuôn mặt đau khổ của Diệp Thiếu Phong: “Đại ca ca!”



Diệp Thiếu Phong không biết cái này có phải gọi là “ép Thiên Tử lệnh chư hầu” hay không. Chỉ có thể nói với tính cách không buông tha cho bất kì cơ hội nào có thể lợi dụng được của Diêu Tín Hoa, đi làm khất cái thật là uổng phí. Nàng nên làm thương nhân mới đúng — gian thương.



“Đại ca ca!” Sáng long lanh cộng thêm tha thiết.



Thật ra thì các ngươi cũng bị lừa! Cho dù các ngươi không cầu nàng, nàng cũng sẽ chữa trị cho con chó nhỏ kia! — Hắn muốn nói như vậy cỡ nào a! Nhưng vào giờ phút này hắn như thế nào nói ra miệng được đây?



Da đầu a! Cứng rắn lên! “Tỷ…”



“Tỷ?” Sáu con mắt sáng lên.



Lý trí a! Nhanh đi sang một bên đi! “Tỷ…”



Bốn bàn tay nhỏ bé khẩn trương bắt lấy ống tay áo của hắn.



Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán — “Tỷ à ờ…”



“Cái gì? Ta không nghe rõ!”



“Tỷ… tỷ tốt…”



Diêu Tín Hoa cười như nở hoa trên mặt: “Tiểu Phong ngoan, mang hòm thuốc của ta ra đây đi.”



Diệp Thiếu Phong lập tức quay đầu đi.



“Đại ca ca đỏ mặt!” “Đại ca ca ngay cả lỗ tai cũng đỏ! Đại ca ca bị bệnh sao?”



“Yên tâm yên tâm, đại ca ca chỉ đang xấu hổ mà thôi.” Ôi! Ánh mắt trời rực rỡ cỡ nào! Cuộc sống tốt tốt đẹp dường nào!



Trong nháy mắt, mỹ thanh niên xấu hổ cũng bị cảnh tỉnh, nếu sau này bọn họ có hài tử, tình huống hôm nay nhất định sẽ không ngừng lặp lại. Thật là… Không rét mà run a…



Kết quả Diêu Tín Hoa nhờ vào chữa khỏi vết thương ở chân cho con chó nhỏ, thành công thắng được tôn kính cùng tin cậy của hai hài tử, cũng tiếp nhận ý tốt của gia đình bọn họ, đi theo xe ngựa cùng nhau vào huyện thành. Nhưng lại cự tuyệt lời mời tiếp tục đi chu du cùng nhau, ôm chó con rời đi.



Trước khi chia tay, Diêu Tín Hoa sờ đầu hai hài tử đang lưu luyến không rời, cười an ủi bọn họ: “Nếu như các ngươi có duyên với nó, nhất định sẽ còn gặp lại. Trước khi gặp lại, các ngươi nhất định phải cố gắng lớn lên!”



Diệp Thiếu Phong mở quầy hàng bắt đầu bán nhan sắc — theo Diêu Tín Hoa.



Chỉ có vào lúc này, Diêu Tín Hoa mới cho phép hắn xuất đầu lộ diện. Mà nàng lại giấu đầu giấu đuôi núp ở một bên, y như tiểu tức phụ.



Gian hàng họa buôn bán cũng không tệ lắm, có mua tranh có sẵn, có yêu cầu vẽ chân dung. Còn có vài người vô sỉ, một văn không trả, lại cứ đi tới đi lui dưỡng mắt. Nói tóm lại, chính là “có tiền thổi phồng tiền, không có tiền thổi phồng người”.



Bọn họ cũng không tham, khi lợi nhuận đủ để chi tiêu cho mấy ngày lại thu quán. Cũng sợ làm náo động quá rước lấy phiền toái không cần thiết.



Bên kia Diệp Thiếu Phong cực kì bận rộn, bên này Diêu Tín Hoa trêu chọc vật nhỏ còn chưa hồi phục tinh thần hoàn toàn — a, nó cũng không phải chó con, mà là một con sói con.



“Hoan nghênh gia nhập bang lưu lạc Ngũ Hồ Tứ Hải, Tử Tử!”



“Ô —“



“Hả? Ngươi nói ngươi thích tên của ngươi? Thật tốt quá! Thật biết nghe lời thật biết nghe lời!”



Cái mũi nhỏ cau cau. “Ô ô —“



Nàng chụp cái đầu nhỏ của nó: “Yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện ngươi thành chó nuôi trong nhà trung thành nhất thiên hạ!”



“Ô…!” Tử Tử nhất thời hỏa khí công tâm, hôn mê.



Sau giữa trưa trời nắng gắt, nướng đến mức Diêu Tín Hoa hơi cháy đen. Đang định nói Diệp Thiếu Phong còn bao lâu nữa mới bán xong, một bóng đen phủ lên, ngăn cách ánh mặt trời, nhất thời rất mát mẻ.



Không cần quay đầu lại cũng biết là hắn. Kì quái là, hắn đứng đó cũng không nói chuyện, chỉ thở dài một tiếng.



“Sao vậy?” Nàng tò mò hỏi.



Giọng hắn đầy ý nghĩ sâu tính kĩ: “Ta nghĩ rồi — nếu sau này chúng ta có hài tử, vẫn từ ta chăm sóc thôi.”



“Gì?” Mặc dù nàng vốn tính toán quăng hết việc chăm sóc ăn uống ỉa đái của trẻ sơ sinh cho đồng dưỡng phu làm, nhưng nghe giọng điệu này của đồng dưỡng phu giống như là hắn định bao luôn việc cho bú sữa ấy.



Lấy ra đấu lạp đội lên. “Thu quán rồi. Đi ăn thịt kho thôi.”



“Da!” Vui mừng hớn hở ném Tử Tử vào sọt, hai tay giơ lên cao, “Cõng ta!”



“Ô…” Thật là đau! Thật là vô nhân tính! Cư nhiên “ném” nó đang có thương tích trong người vào sọt!



Diêu Tín Hoa vung tay lên: “Lên đường!”



Tối đó bọn họ ở một khách điếm giá rẻ nghỉ ngơi một đêm.



Ngày kế, Diệp Thiếu Phong đi ra ngoài mua trước giấy mực cùng một ít kim chỉ về, hai người một sói lúc này mới thong thả lên đường.



“Thật không cần cõng?”



“Không cần đâu! Ta có thể đi. Ta mới không giống con chó ngốc, chân bị thương cần người cõng đi!” Diêu Tín Hoa cố ý nói về hướng Tử tử đang cuộn mình trong giỏ. Nàng vết thương lành đã quên đi, mới có thể đi đứng được một chút đã lớn lối.



“Đừng cố sức.” Hắn phối hợp với cước bộ của nàng, “Nếu lại đau nữa nhớ nói ta.”



“Yên tâm yên tâm. Tự ta biết.”



“Thật muốn đi Hoàng Sơn?”



“Đương nhiên là thật! Đó là giấc mộng hồi nhỏ của ta!”



“Ta còn tưởng giấc mộng hồi nhỏ của ngươi là Quế Lâm.”



“Giấc mộng hồi nhỏ của ta là đi Quế Lâm thuân tiện đi Hoàng Sơn.” Nơi nàng thuận tiện muốn đi há chỉ có Hoàng Sơn? Căn bản là đi đến chỗ nào coi là chỗ đó chứ?



Không xa phía trước là một ngã ba.



Mỉm cười. “Ngươi biết Hoàng Sơn ở hướng nào không?”



“Vậy mà còn phải hỏi! Đương nhiên là ở phía nam rồi…!”



Đi tới ngã ba rồi.



“Thiếu Phong, ngươi đi đâu vậy?” Nàng một phen đi về một hướng khác Diệp Thiếu Phong.



“Hoàng Sơn a.” Vô tội nháy nháy mắt.



“Hoàng Sơn ở phía nam!” Cường điệu.



“Ta biết rõ.” Vô tội nháy mắt lần nữa.



“Phía nam ở chỗ này!” Dùng sức chỉ qua.



Ánh mắt hắn hình như mang chút đồng tình: “Tín Hoa, mặt trời mọc hướng vào và lặn hướng nào?”



“Còn cần phải nói! Đương nhiên là mọc từ hướng đông lặn về hướng tây rồi!” Vừa rồi hắn hỏi nàng vấn đề ngay cả trẻ ba tuổi cũng biết, nàng có chút tức giận! Nàng tức giận vung tay lên, chuẩn bị chỉ mặt trời cho hắn nhìn. Lần này đến lượt nàng nháy mắt. Tại sao mặt trời ở hướng tương phản hướng nàng phải đi? “Kỳ quái, mặt trời như thế nào lại chạy đến phía bắc?”



Hắn rất dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ mê mang của nàng. “Tín Hoa, mặt trời không chạy đến phía bắc, bên này mới là hướng nam.”



“!!”



Đây là hắn sau khi gặp lại nàng mới phát hiện được: thì ra trước kia bọn họ đi đến Tứ Xuyên, cũng không phải do Diêu Tín Hoa sắp xếp, mà là nàng tùy tiện đi đến. Mà sau khi bọn họ tách ra, nàng có lẽ vốn muốn đi Kinh Thành cơ, nhưng lại bởi vì không rành phương hướng, đi lung tung trên đường ngẫu nhiên cứu Thương Thương, giống như bấu víu được một cái kim chỉ nam, kim chỉ nam đi tới đâu nàng đi theo tới đó. Nếu không có Thương Thương, nàng đã sớm đi tới Tây Vực cũng không chừng.



Diêu Tín Hoa, là một kẻ mù đường.



Khi Diệp Thiếu Phong nghĩ ra được điểm này, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.



Hắn rốt cuộc hiểu rõ, bản đồ chữ như gà bới năm đó cũng không phải do Diêu Tín Hoa cố ý chỉnh hắn. Cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao đường từ tiểu viện trong núi của bọn họ đi đến chợ ba canh giờ đã đủ để đi rồi về một lần, mỗi lần Diêu Tín Hoa đi đều phải tốn năm canh giờ, hơn nữa khi về nhà nhìn thấy hắn sẽ vui mừng như vậy.



Tử Tử nằm trong giỏ, mặc dù nghe không hiểu cuộc đối thoại của chủ nhân, lại dựa vào trực giác của dã thú cảm nhận được bầu không khí quẫn bách đang phiêu đãng.



Diêu Tín Hoa lần đầu tiên ở trước mặt đồng dưỡng phu không ngóc đầu lên được.



Nhưng mà, có một việc, nàng nhất định phải nói!



“Thiếu Phong! Ngươi tự giác chăm hài tử là tốt, nhưng sữa vẫn để ta cho bú đi!”



hết chương 45



Chương 46:



“Trên đời có một loại người, sinh ra dùng để họa quốc ương dân.”



Vương lão hán bán trái cây gặp người là nói — kể từ sau khi có hai nam nhân hỏi thăm khuê nữ nhà hắn tìm người tại sạp trái cây.



“Nếu không phải thê tử mất sớm, ta đây tuyệt đối sẽ không để khuê nữ ra ngoài giúp một tay a!”



“Sư đệ, hay là để ta thám thính đi!”



Phong Vô Tình đột nhiên ngăn lại Tướng Lý Trí đang định đi tới thám thính tin tức.



Tướng Lý Trí nháy mắt, nói: “Tốt.” liền ôm thỏ trắng ngoan ngoãn đứng nghiêm một bên, bất quá khóe miệng lại mang ý cười tựa tiếu phi tiếu.



Chư vị thắc mắc vì sao Phong Vô Tình chủ động xin đi giết giặc? Không vì cái gì khác, chỉ vì trên đường bọn họ đi, luôn do Tướng Lý Trí thám thính tin tức. Nếu đối tượng là nam nhân thì không sao, khổ là khổ mấy thiếu nữ mới lớn luôn phải gặp. Mỗi lần Tướng Lý Trí nói chuyện với nữ hài nhi nhà người ta, một khi xoay người đi, thật không biết câu đi bao nhiêu tâm hồn của thiếu nữ a! Phong Vô Tình yên lặng thu hết tất cả vào trong mắt, sâu sắc cảm giác tiểu sư đệ này của hắn thật sự không thích hợp xuất đầu lộ diện, quyết định nếu lại muốn thám thính tin tức, liền đổi thành hắn.



Chỉ thấy Phong Vô Tình ho khan hai tiếng, đi về phía trước, thi lễ một cái: “Vị tỷ tỷ này, tại hạ muốn hỏi ngài một chút về hai người…”



“Ồn ào —!”



Hắn còn chưa thi xong lễ, một chậu máu đã dội tới.



“Máu cút! Bớt quyến rũ thê tử ta!”



Phong Vô Tình thình lình bị đại ca bán thịt heo dội một cái, chỉ cảm thấy khó hiểu, bất đắc dĩ một thân chật vật cũng không tranh luận được, không thể làm gì khác hơn là tạm thời thối lui.



Tướng Lý Trí đã sớm cười đến không đứng thẳng lên được.



“Sư đệ, ngươi cười cái gì?” Phong Vô Tình cực kì buồn bực, quay về khách sạn liền vội vàng tắm rửa thay y phục.



Tướng Lý Trí vuốt ve tai thỏ, không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ sư huynh không nhận ra? Ngươi còn chưa đi sang, vị đồ tể nương tử kia đã sớm dán chặt mắt vào ngươi. Ngươi còn muốn đi bắt chuyện với nàng, vị đại ca đồ tể kia không sốt ruột mới là lạ.”



“Ai nha sư đệ, ta chỉ là thấy đồ tể nương tử nhìn ngươi không chớp mắt, mới chủ động đi hỏi thay ngươi chứ sao. Làm sao ngờ được trượng phu của nàng đã đứng sau gian hàng rửa tay, còn không phân được phải trái dội ta một chậu nước bẩn.”



“Sư huynh, ngươi thật đúng là hồ đồ!”



Tướng Lý Trí lắc đầu một cái, thong thả đi ra ngoài tản bộ.



Giống như sư huynh không chút nào nhận ra mị lực của mình, thật không biết nên nói là đáng quý hay đại trí giả ngu.



Ngẩng đầu nhìn trời. Mây trắng nhìn dặm trời xanh biếc. Là một ngày đẹp trời. Người, cũng không dễ tìm.





Tuổi, chính là bí mật cùng chỗ đau của nữ nhân hơn ba mươi.



Diêu Tín Hoa đã hơn hai mươi chín, Diệp Thiếu Phong vẫn nhỏ hơn nàng năm tuổi.



“Ta có!” Yên lặng hồi lâu, nàng nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng.



Hắn y như vừa nuốt sống một quả trứng gà, âm thanh đều nặn từ trong kẽ hở ra: “Ngươi… có ~ rồi hả?”



“Ân!” Nàng tràn đầy tự tin gật đầu.



Hắn không thể tin nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của nàng: “Mấy… tháng?”



“Hả?” Nàng kỳ quái phản ứng của hắn, “Mới vừa có, thì sao?”



“Mới vừa!?” Trứng gà theo giọng nói đột nhiên bén nhọn lên của hắn vọt ra ngoài, biến mất trong không trung.



“Không sai, mới vừa.” Nàng bịt lỗ tai, nhíu mày, “Ngươi phản ứng lớn như vậy là sao? Ta có chủ ý trước ngươi, không phục à? Như đã nói, ngươi vẽ tranh là phải chú ý, võ công mèo quào Phong Vô Tình truyền thụ cho ngươi cũng phải chuyên cần luyện đấy! Nam nhân a, vừa qua nhược quán, rất dễ mập, hơn nữa buông thả bản thân, thân thể suy sụp càng mau. Mặc dù…” Buông thả bản thân hình như là nói nàng. “Em hèm… Cho nên ngươi tuyệt đối không được quên giữ vững vóc người. Bị ta thấy được ngươi tăng vòng bụng liền thảm! Vừa hay bây giờ đang rảnh, cho ta kiểm tra một cái xem có mập hay không!” Nói xong, nàng lại bắt đầu giở trò.



Hắn suýt nữa lỡ tay bóp chết nàng.



“Ai da da, Thiếu Phong, thời tiết ấm áp như vậy, sao ngươi run dữ thế?” Chậc chậc, làn da thật mịn màng, sờ lên cảm giác lại tốt như vậy, oa ha ha.



“Tín Hoa,” Hắn không thể nhịn được nữa kìm hai tay không an phận của nàng ra sau lưng, nửa người trên chỉ có một lớp y phục ngăn cách, vô cùng thân mật, “Ngươi rốt cuộc có biện pháp gì để khống chế con sói ngu ngốc này động dục?”



Nàng thản nhiên cười: “Đơn giản! Thiến nó!”



Ngao —!!!



Không cần a! Nó mới hơn tám tháng thôi a! Phòng ngừa chu đáo cũng phải có chừng mực chứ!



“A! Thuyền tới rồi! Nhà đò! Chúng ta muốn thuê thuyền!” Nàng vui vẻ nhảy ra khỏi ngực hắn, ngoắc một con thuyền nhỏ đang cập bờ. Đề tài thảo luận được khởi xướng để giết thồi gian tuyên bố kết thúc. Chợt nhớ tới cái gì, nàng quay đầu lại, rất nghiêm túc nhắc nhở hắn: “Y phục!”



Hắn cúi đầu nhìn nửa thân trên vừa bị ma trảo của nàng chà đạp. Than thở.



“Thời tiết thật tốt!” Diêu Tín Hoa vô cùng thỏa mãn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. Lên thuyền đã ba ngày, nàng vui đến quên cả trời đất.



“Cẩn thận!” Một đôi tay dịu dàng từ đằng sau ôm lấy thân thể cơ hồ sắp lao ra ngoài của nàng.



“Thời tiết thật tốt!” Nàng vui vẻ xoay người đối mặt với hắn, “Thiếu Phong, ta rất yêu ngươi đó!”



Sau đó không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng lên.



Đây là một trong những thành quả mà Diêu Tín Hoa ở trên nghiên cứu ra trong lúc nhàm chán. Ví dụ như làm cái gì sẽ khiến Diệp Thiếu Phong đỏ mặt, làm cái gì sẽ làm hắn giơ chân, trêu đùa nơi nào sẽ khiến hắn bộc phát thú tính.



“Cách xa mép thuyền một chút, nếu như thuyền lay động sẽ rất nguy hiểm!”



Bọn họ đang trên đường thẳng tiến đến Quế Lâm, bị cảnh sơn thủy hấp dẫn, kết quả liền mướn một chiếc thuyền nhỏ, bắt đầu thoải mái lướt đi trên nước.



“Thiếu Phong, hình như hành lí của chúng ta ngày càng nhiều.” Điểm tâm hắn mang về khoang thuyền cũng nhiều.



“Đúng vậy a…” Mặc dù bọn họ vẫn tuân theo nguyên tắc mang hành lí nhẹ nhàng, nhưng lộ tuyến cũng hết sức du sơn ngoạn thủy, cho nên Diệp Thiếu Phong cũng vẽ càng nhiều. Dĩ nhiên cũng bán đi không ít, chỉ là luôn có mấy tấm mình yêu thích, thuận tay lưu lại, bất tri bất giác biến thành một đống. Ánh mắt Diệp Thiếu Phong từ hành lí chuyển sang bên cạnh, “Chỉ là hành lí lớn nhất lại là ‘cái này’.”



Diêu Tín Hoa giống như cũng mới phát hiện, kêu lên: “Trời ạ! Tiểu Tử Tử đáng yêu của ta đâu mất rồi!? Lúc nào thì biến thành con sói to ngu ngốc rồi!”



Ngao —!



Con nào đó bất bình kêu lên.



Cũng không phải do nó muốn lớn như vậy!



Diệp Thiếu Phong cười mỉa: “Không bằng chúng ta nhân cơ hội này ném nó vào trong nước tự sinh tự diệt đi! Nếu không sẽ luôn bị người ta nghi ngờ chó chúng ta nuôi sao lại giống sói đến vậy.” Hắn thủy chung không thể quên được thảm sự bức Vân Hải đồ hắn mất ăn mất ngủ để hoàn thành bá tháng trước bị Tử Tử hủy đi.



Gào khóc —!



Nó là sói a! Không phải chó! Dù gì cũng phải cho sói về núi, sao có thể ném sói trôi sông! Thật là vô nhân tính mà!



“Nói cũng phải. Gần đây Tử Tử cũng không muốn vẫy đuôi giả làm chó, nếu cứ tiếp tục như vậy bị người nhận ra, bị loạn côn đánh chết, chẳng bằng bây giờ ném nọ vào sông, có lẽ còn có đường sống.”



Gào khóc ngao…!



Nữ hiệp tha mạng! Đại hiệp lưu tình a! Xem ở phân lượng ta đây còn có thể tha khăn lau chân, tha cho sói con một cái mạng nhỏ đi! Sói con sau này nhất định gặp người liền vẫy đuôi! (mẫu thân, ngài thường dạy nhi tử, vì sinh tồn không từ thủ đoạn. Hôm nay nhi tử cũng vì bất đắc dĩ mới làm mất mặt của sói, cầu ngài nhất định phải tha thứ nhi tử a!)
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .